Cuộc hôn nhân đầu tiên, tôi “lấy vợ về làm Cave”, tôi đã đau khổ. Cuộc hôn nhân thứ hai, tôi “lấy Cave về làm vợ”. Và tôi đã hạnh phúc.
Tôi nhận ra một điều rằng, khi còn trẻ, tôi đã quá ích kỷ khi nhất quyết phải lấy gái trinh.
Tôi đã từng qua một chuyến đò. Vợ cũ của tôi còn zin trăm phần trăm khi chúng tôi đến với nhau. Đêm tân hôn, nhìn giọt máu đỏ thấm trên ga giường trắng, tôi hạnh phúc vì mình đã lấy được người vợ trinh tiết, ngoan hiền đúng như ước nguyện.
Ôm em vào lòng, tôi thì thầm: “Cảm ơn em đã giữ gìn đến tận giờ phút này cho anh!”. Cuộc sống hôn nhân lúc đầu rất đầm ấm, vui vẻ. Buổi sáng tôi đèo em đi làm. Buổi trưa, cơ quan cách xa nhà không về được, em gọi điện hỏi tôi ăn gì chưa, dặn dò tôi không được bỏ bữa, nhớ ăn uống đủ. Chiều về hai đứa lại đèo nhau ra chợ, rồi cùng về nhà nấu nướng. Ngày ấy, cuộc sống của chúng tôi tuy đơn sơ, mộc mạc mà hạnh phúc biết chừng nào!
Giông bão xảy ra khi một ngày, tôi phải đi công tác xa nhà, lại đúng vào sinh nhật đầu tiên của vợ từ ngày chúng tôi lấy nhau. 12 giờ đúng ngày sinh nhật em, tôi gọi về chúc mừng. Nghe em thút thít nói nhớ tôi mà tôi nghẹn lòng. Sáng sớm hôm sau, tôi gọi điện nhờ thằng bạn thân ở nhà mua giùm tôi một bó hoa lớn đến tặng em để an ủi em đôi chút.
Chuyến công tác ấy tôi hoàn thành nhiệm vụ trước một tuần so với kế hoạch. Vì muốn vợ bất ngờ, tôi không chờ đến sáng để về xe cơ quan mà bắt chuyến tàu đêm chỉ để về bên em sớm hơn vài tiếng. 5 giờ sáng, tôi về đến nhà và bất ngờ khi xe máy của bạn tôi đang dựng trước cửa. Tôi nhẹ nhàng mở cổng và đi lên phòng hai vợ chồng. Tôi chết đứng khi thấy vợ tôi và bạn thân của tôi đang lõa lồ quấn lấy nhau ngủ say như chết. Tôi phát điên lên, nhảy vào dựng thằng bạn dậy và xông đến đấm nó. Vợ tôi lao vào can ngăn. Em quỳ xuống níu tay tôi khóc… Tất cả là do cái ngu của tôi đã nhờ bạn tôi đến tặng hoa và an ủi em hôm sinh nhật. Ngày hôm ấy, vợ tôi quá cô đơn và tủi thân, và hai người đã không cưỡng lại được.
Tôi đau đớn vô cùng vì bị hai người thân yêu nhất của mình phản bội. Đau khổ hơn nữa, cô ấy còn là mối tình đầu của tôi. Tôi đã đặt biết bao tin yêu vào tình cảm ấy, vậy mà… Tôi tìm quên trong cờ bạc,chìm sâu trong men rượu. Cuối cùng, vợ tôi không thể chịu được nữa và đưa đơn ly dị. Cuộc hôn nhân đầu tiên kết thúc khi tôi chỉ mới 27 tuổi, chỉ sau vài tháng chúng tôi kết hôn. Tôi càng thêm hận đời, chẳng quan tâm làm việc mà càng ngày càng đổ đốn. Ngày nào tôi cũng lang thang ở các quán bar chơi bời đến sáng.Một thời gian, tôi còn tìm quên đau khổ trong ma túy. Cha mẹ rồi bạn bè khuyên bảo nhưng tôi không đoái hoài, chẳng thèm để vào tai. Cuộc sống của tôi cứ chìm trong màn đêm như vậy…
Cho đến một ngày, tôi gặp L. Khi ấy, em đang bị một đám du côn đánh ở bên đường. Máu yêng hùng nổi lên, tôi lao vào cứu em. Sau đấy, tôi cũng bị một trận đòn thừa sống thiếu chết. L đưa tôi đang mê man vì trận đòn về nhà chăm sóc. Bàn tay em mềm mại vuốt nhẹ trên trán tôi. Đã lâu lẳm rồi tôi mới nhận được sự quan tâm của một người phụ nữ. Khi tỉnh dậy, câu chuyện của L làm cho tôi cảm động.
Em sinh ra trong một gia đình nghèo khó, lại đông con. Là chị cả, không được học hành tử tế, em phải ra thành phố làm việc giúp gia đình từ khi mới 15 tuổi. Cuộc đời xô đẩy em vào con đường nghiệt ngã, em trở thành gái làng chơi. Sau này, em gặp được một người khách nhân hậu giúp em thoát khỏi chốn nhền nhện, các em của L. cũng đã lớn, có thể tự lo cho bản thân. L bỏ nghề, làm công nhân cho một nhà máy ở vùng ven đô. Tuy cuộc sống có khó khăn nhưng trong sạch. Tối ấy, lũ du côn theo đuổi đánh em là do vợ của một khách cũ nghĩ em vẫn còn qua lại với chồng mình thuê để dọa em.
Đêm ấy, trong vòng tay của L, tôi tâm sự hết với em chuyện đời mình. Tôi khóc nức nở như một đứa trẻ, tâm hồn tôi cuối cùng cũng được xoa dịu. Tôi khâm phục L vì em đã dũng cảm bước ra từ bóng tối để sống tiếp. Nhìn lại mình, tôi thấy mình thật hèn hạ khi cứ mãi chìm trong đau khổ, tự mình chôn vùi cuộc đời. Những ngày tháng sau đó, tôi quyết tâm làm lại đời mình. L luôn bên cạnh tôi những lúc khó khăn ấy. Có những khi tôi lên cơn thèm thuốc, L ôm chặt lấy tôi khóc và luôn miệng an ủi. Đôi khi, em đưa bàn tay cho tôi cắn toét máu, cho đến khi tôi dứt cơn nghiện. Sau khi cai thành công, tôi và L dốc hết vốn liếng của hai đứa mở một quán cà phê nho nhỏ. Trời còn thương hai chúng tôi, quán ngày càng đông khách, cuộc sống cũng khấm khá dần. Hai đứa càng có động lực để cố gắng.
Tuy đã sống chung như vợ chồng từ lâu nhưng chúng tôi vẫn chưa kết hôn chính thức. Với L, tôi nảy sinh một tình cảm sâu đậm, vừa là yêu, vừa là thương, vừa là biết ơn, đồng cảm. Tôi quyết định cho em một danh phận, không muốn người ngoài dè bỉu chúng tôi cặp kè, bồ bịch. Ngày tôi dẫn em về nhà, mẹ tôi sau khi nghe câu chuyện của L đã thẳng thừng đuổi em ra khỏi cửa.
Mẹ tôi gào khóc chửi tôi ngu, rước “cave” về nhà. Tôi quyết tâm thuyết phục mẹ. Có những lúc rất căng thẳng, mẹ tôi nói sẵn sàng từ mặt tôi nếu tôi lấy L. Dù L nói em không cần danh phận gì, chỉ cần ở bên tôi cả đời, tôi vẫn không muốn để em bị thiệt thòi. Cho đến một ngày, tôi … cùn. Tôi nói với mẹ tôi: “Xin mẹ hãy xem lại con trai mẹ! Con đã từng cờ bạc, rượu chè, thậm chí hít ma túy! Mẹ nghĩ rằng con có thể lấy được những cô gái “trong sạch” như mẹ muốn ư? Có người chịu giúp con, bên con cả đời như L là con đã may mắn lắm rồi. Vả lại, L chính là người đã cứu vớt đời con. Con đã quyết rồi, mong mẹ đồng ý nhận L là con dâu”. Nói rồi, tôi dẫn L đi đăng kí kết hôn dù cho mẹ tôi vẫn còn phản đối kịch liệt. Hôn lễ của chúng tôi đơn giản, chỉ có vài người bạn đến chung vui nhưng thật sự rất hạnh phúc.
Một năm sau, L sinh cho tôi một bé trai kháu khỉnh. Mẹ tôi có thể từ mặt con trai, con dâu bà nhưng lại không thể nhẫn tâm từ mặt đứa cháu đích tôn. Bà chấp nhận hòa hoãn với vợ chồng tôi để được gặp cháu. Dần dần, sự tảo tần, hiếu thảo, biết cư xử của L đã lấy được cảm tình của mẹ tôi. Gia đình tôi cuối cùng cũng đã được trọn vẹn. Đến nay, nhiều năm qua đi, tôi đã làm bố của hai đứa trẻ. Cuộc sống của tôi tuy không dư dả nhưng đầm ấm. Quá khứ xa xưa của cả tôi và vợ đều đã lùi xa vào dĩ vãng…
Ngày còn thanh niên, tôi quyết tâm chỉ yêu và lấy gái trinh. Tôi đã làm như vậy, và đã bị chính cô gái trinh tiết của mình đẩy đời mình xuống vực thẳm. Thế rồi, tôi đã được một cô gái làng chơi không trinh tiết cứu vớt. Cuộc hôn nhân đầu tiên, tôi “lấy vợ về làm Cave”. Cuộc hôn nhân thứ hai, tôi “lấy Cave về làm vợ”. Và tôi đã hạnh phúc. Tôi nhận ra một điều rằng, khi còn trẻ, tôi đã quá ích kỉ khi nhất quyết phải lấy gái trinh. Bến đỗ của đời tôi đâu phải là cái màng mỏng manh ấy mà là một người chung thủy biết yêu thương, chăm sóc chồng con. Đó mới là điều mà một người đàn ông cần tìm kiếm!
(Sưu tầm)