Trong cơn hờn ghen, thay vì hận chồng (vợ) bội bạc, nhiều người lại quy kết “thủ phạm” cho bộ phận nhạy cảm nên đã xuống tay không thương tiếc.
Những ca bị cắt rời "của quý" vẫn có thể phục hồi "chức năng đàn ông" nếu được đưa đến viện kịp thời
Giận chồng… chém “chỗ kín”
Ngày 8/3/2013, trong khi nhiều phụ nữ đang rạng rỡ, hớn hở vì được chồng tặng quà, tặng hoa và những lời "có cánh" thì chị N.T.T.H. (27 tuổi, ngụ khóm Hòa Thạnh, phường Mỹ Thạnh, TP.Long Xuyên, tỉnh An Giang) lại quyên sinh bằng thuốc diệt chuột. Tuy được các bác sĩ Bệnh viện Đa khoa trung tâm An Giang tận tình cứu chữa nhưng chị H. đã tử vong.
Trước đó, tối 7/3, chị H. đã xuống tay cắt đứt “thằng nhỏ” của chồng và vứt xuống sông vì cho rằng chồng mình đã tòm tem bên ngoài và có con riêng với người phụ nữ khác. Vợ chết, chồng vĩnh viễn mất chức năng “đàn ông”, tổ ấm bỗng chốc tan tành.
Anh Trần Văn M. (Hà Nam) cũng đến bệnh viện trong tình trạng “lủng lẳng” vì thằng nhỏ đứt sát gốc, chỉ còn tí da. Người nhà phải bọc “cả đùm” mang vào viện cấp cứu.
Người nhà cho biết, anh M. làm nghề lái lợn, thường xuyên đi đến các vùng lân cận để thu mua lợn nên “tiện thể” buông lời ong bướm, kết tình trăng hoa với những chị em nào nhẹ dạ.
Chị Q.- vợ anh M. - thường xuyên phải tiếp những cô bồ đến tận nhà “lườm mặt vợ già” và đề nghị “chị buông tha cho anh ấy”. Không chỉ thế, mấy lần các cô cave trên thị trấn cũng mò về tận nhà “đòi nợ”. Gặp chị Q., có cô còn cười khẩy: “Bà già có cần em dạy cho mấy chiêu giữ chồng không?”.
Điều mà chị Q. đau đớn nhất là chồng chị không hề giấu giếm “thú vui” của mình. Mỗi lần bồ bịch bên ngoài về, anh ta còn thường xuyên dựng chị dậy giữa đêm khuya để bắt chị nghe anh ta “miêu tả” tỉ mỉ các tư thế “hành sự”.
Cũng có lần, khi đang giữa “cuộc vui”, anh M. còn gọi điện thoại về cho chị Q. để chị nghe “trực tiếp” và sau đó nói xấu chị đủ điều với cô bồ. Nhưng không vì “đi đêm, về hôm” với nhiều người đàn bà khác mà chồng chị “tha” cho vợ. Mỗi lần học được chiêu trò mới từ các cô gái làng chơi, chồng chị lại bắt vợ “thực hành” rồi chửi rủa. Những việc chồng làm thường chỉ trong bóng tối nên chị Q. đành cắn răng chịu đựng.
Đêm “quyết định” cho sự “tức nước vỡ bờ” của chị Q. là khi anh M. say rượu, về nhà bắt chị phục vụ theo một “kiểu mới” mà “con cave hôm trước làm cho tao rất phê”. Anh ta còn luôn miệng chửi vợ “không bằng con cave”.
Nước mắt chị Q. rơi lã chã. Xong việc, anh ta nằm lăn ra ngủ. Chị Q. trong cơn phẫn uất đã dùng dao mổ lợn "xẻo phăng cái giống bệnh hoạn, ghê tởm". Anh M. vùng dậy la thất thanh, cả nhà kéo đến “đùm” anh đi bệnh viện. Còn chị Q. ôm đầu la hét một cách điên loạn. Bao nhiêu nỗi khổ, nỗi đau đớn, ấm ức, tủi cực tuôn tràn.
Trong những vụ bạo lực tình dục “kinh điển”, chị Nguyễn Thu Thúy - chuyên viên Trung tâm Nghiên cứu và ứng dụng khoa học về giới, phụ nữ, gia đình và vị thành niên (CSAGA) - vẫn luôn nhắc đến vụ việc một vị giáo sư ở Hà Nội, vì ghen tuông với vợ mà hằng ngày đã lấy quần lót của vợ ngâm vào nước ớt, sau đó lại phơi khô, xịt nước hoa khử mùi.
Người vợ khi mặc quần, thường xuyên bị bỏng rát, mẩn đỏ ở vùng nhạy cảm, đi khám các nơi cũng không tìm được nguyên nhân. Chỉ đến khi, người vợ vô tình bắt gặp vị giáo sư đáng kính, tóc bạc, đầu hói, giương mục kỉnh, kỳ cạch ngồi giã ớt bôi vào quần “chíp” của mình thì mọi chuyện mới vỡ lở.
Lại có vụ để “dằn mặt” “phương tiện” dụ dỗ chồng mình, có chị bắt tình địch, xát ớt, sát quả ngứa vào vùng kín hoặc dùng gạch “nhè chỗ đó” mà đánh. Trong suy nghĩ rất “cụ thể” của không ít người, vùng kín chính là “dụng cụ” lăng nhăng, là “thủ phạm” dụ dỗ chồng (vợ) người khác. Vì thế, triệt hạ “tận gốc”, chém “cả cụm”, đánh “dằn mặt” đúng vào nơi đó thì “hết” chỗ để ngoại tình. Như thể, đấy chính là “kẻ” dẫn dắt anh (cô) ta đi đến việc sa ngã.
Hậu quả lâu dài
Theo bác sĩ Đào Văn Giang - khoa Phẫu thuật tạo hình - hàm mặt (Bệnh viện Việt Đức) - nếu được cấp cứu kịp thời thì những trường hợp dương vật bị cắt đứt lìa đều có thể nối lại.
Các bác sĩ có khả năng nối vi phẫu từng mạch máu, từng dây thần kinh cảm giác, các “ống dẫn” nên bộ phận không chỉ “hòa nhập” với cơ thể mà các chức năng “giương nòng”, “vãi đạn” vẫn tốt. Nhưng do kiến thức kém nên nhiều người bảo quản “thằng nhỏ” không đúng, bỏ thẳng vào hộp đá, khi mang đến bệnh viện thì bộ phận đã bị bỏng lạnh, các mạch máu, dây thần kinh đã bị hoại tử, không nối lại được.
“Nếu bộ phận đứt rời được bảo quản tốt và mang đến bệnh viện trước 6 giờ kể từ thời điểm bị cắt đứt thì đều có thể ghép nối. Tuy nhiên, cần phải bảo quản đúng cách: lấy miếng băng gạc bọc bộ phận đứt rời, sau đó cho vào một túi ni-lông sạch, buộc kín, đặt túi này vào một túi nước, sau đó mới cho vào hộp đá.
Như vậy sẽ tránh cho bộ phận bị nhiễm trùng, bị bỏng lạnh. Sau đó đưa bệnh nhân và bộ phận đến bệnh viện chuyên khoa để nối lại. Không chỉ “thằng nhỏ” mà các bộ phận bị đứt rời khác như bàn tay, bàn chân, ngón tay, tai, mũi, da đầu… đều cần phải bảo quản như vậy” - bác sĩ Giang cho biết.
Tuy nhiên, không ít trường hợp bị đứt rời “thằng nhỏ” nhưng không thể phục hồi được. Có người vợ cắt xong thì quẳng "của quý" ra ngoài sân, con chó “vớ” được, đến lúc người nhà lượm về thì cũng đã nát bấy. Lại có chị quẳng xuống ao, người nhà mò cả ngày mới được nên cũng đã thâm đen, hoại tử.
Lại có chị vứt vào nồi nước sôi nên bác sĩ đành bó tay. Ngoài ra, những trường hợp bị dội xăng đốt hoặc tạt a-xít, bị bỏng sâu thì chỉ có thể phẫu thuật thẩm mỹ để “đẹp” chứ chức năng “đàn ông” hỏng hẳn.
TS Trịnh Hữu Bình (Viện Sức khỏe tâm thần trung ương) chia sẻ: "Người phụ nữ sau khi niềm tin bị tổn thương, tích tụ sự uất ức, lo lắng, ghen tuông vì chồng phản bội thì sức khỏe tinh thần thường suy sụp, trì trệ. Điều này sẽ dẫn đến rối nhiễu tâm lý và rối loạn hành vi. Các hành động như tạt a-xít, rạch mặt, thậm chí cắt “của quý” của chồng, giết chồng hoặc tình địch đều do cơn giận dữ bột phát”.
“Người vợ bị dồn nén, đau khổ, uất ức giống như một khối u lớn lên từng ngày. Khi u vỡ cũng chính là lúc án mạng xảy ra. Do sức khỏe tâm thần của họ không được ổn định nên họ không thể kiểm soát được cơn giận dữ của mình. Không chỉ cắt “bộ phận ngoại tình”, nhiều người còn tước đi mạng sống của chồng, của con và tự tử theo. Đây là những kết thúc vô cùng bi thương nhưng lại là tất yếu của những nạn nhân bị bạo lực gia đình trong một thời gian dài”.
Bà Bùi Thị Thanh Hòa - Trưởng phòng tư vấn CSAGA - cho biết
Theo: Dòng Đời